VN88 VN88

Bạn Gái Kim Mạnh – Truyện 18+

Mưa đã bắt đầu nặng hạt nhỏ từng giọt từng giọt và vì đã từng vào đây nhiều lần nên nó thật bình thản chạy lên cái gò đất ở mé trái nhà thằng Hồng ; theo thằng Hồng thì cái gò này là cao nhất, trên gò có cất một cái chòi mái bằng lá dừa xé, vách cót dùng để làm nơi nghỉ ngơi cho mấy người chăn vịt trong xóm nên tuy nhỏ bé nhưng chắc chắn, kín đáo. Trong chòi do sắp sẵn chổ nấu bếp nên có một cái nồi, vài cái chén, vài đôi đũa…được đặt gọn gàng bên cạnh “ông Táo”, ngoài ra còn có một cái giường thấp lè tè đóng lại bằng những thân tre đập dập trên có một cái gối tai bèo và một cái mền màu cứt ngựa đã hơi cũ ; ở những chổ khác cơ man nào là rơm, củi, lá cây khô, thật quả là một chổ cứu nạn tuyệt vời. Vừa mới chui vào chòi, đốt ngọn đèn dầu nhỏ treo lên chẳng được bao lâu, bất chợt Lợi thấy một bóng người từ ngoài chạy lao vào chẳng khác gì một cơn lốc xoáy và không cần phải nhìn vì không ai khác đó chính là con nhỏ Kim Mạnh ; té ra nãy giờ con nhỏ vẫn chưa về sau trận hỗn chiến với nó và chạy tạt đâu đó núp mưa trước khi phát hiện ra cái gò đất này.
-Ủa, chưa sợ à? Mày vào đây…làm gì? Nó hỏi giọng trịch thượng.
-Bộ đây là nhà mày à? Mày vào được thì tao cũng vào được-Kim Mạnh cũng không vừa, nói trả treo.
Tuy chẳng ưa gì nhau nhưng trong hoàn cảnh mưa to gió lớn như thế này, cả Lợi và Mạnh đều hoàn toàn không có lòng dạ nào để mà đối chọi với nhau nữa ; mỗi đứa ngồi ở đầu và cuối giường, im lặng nhìn ra bên ngoài trời càng lúc càng mưa tầm tã, dữ dội, không biết đã tối chưa mà trời cứ tối mịt tối thui. Xung quanh gò đất, mực nước dần dần dâng cao, cuốn trôi tất cả lá cây, rác rưởi, phù sa đi về một cõi hư vô nào đó. Lợi thì có vẻ bình tĩnh vì mới đây nó đã bị mắc mưa, nước dâng lên phải ngủ lại đây một đêm tại căn chòi này cùng với thằng Hồng đến sáng hôm sau mới về được ; nhưng còn Kim Mạnh thì con nhỏ cứ mãi lo lắng, sợ sệt, tự hỏi không biết đến bao giờ mưa mới tạnh để về nhà đây? Thấy con nhỏ bồn chồn, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, nó chẳng biết phải nói năng thế nào đây để trấn an con nhỏ.
-Mưa lớn thế này thì mày với tao phải ở lại đây thôi!
-Mày đừng có nói bậy. Tao phải đi về thôi. Tao không ở đây với mày đâu –Kim Mạnh la lối như là cháy nhà.
Lợi buồn cười khi thấy con nhỏ cứ nghĩ là mình chọc ghẹo con nhỏ.
-Tao nói thiệt đó. Hổng tin, mày cứ nhìn xung quanh đi rồi sẽ biết.
Nghe thằng bạn đối thủ nói như vậy, Kim Mạnh bán tín bán nghi, đứng dậy dáo dát ngó xung quanh, nó thấy xung quanh không còn nhận ra được cái gì nữa ngoài nước và nước.
-Mày nói… thiệt hả?- Cô bé sợ hãi lên tiếng- Vậy…ăn cơm ở đâu? Ngủ…ở đâu đây?
-Mày đừng lo. Có tao…lo cho.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.